Định nghĩa
Hội chứng Wolff-Parkinson-White (WPW), là sự hiện diện
của một con đường điện phụ bất thường trong tim dẫn đến thời gian của một nhịp đập
rất nhanh (nhịp tim nhanh).
Các đường điện phụ trong hội chứng
Wolff-Parkinson-White là từ khi sinh ra. Trong khi mọi người ở mọi lứa tuổi, kể
cả trẻ sơ sinh, có thể trải nghiệm triệu chứng hội chứng Wolff-Parkinson-White,
các giai đoạn nhịp tim nhanh thường đầu tiên xuất hiện khi đang ở tuổi thiếu niên
hoặc 20 tuổi.
Trong hầu hết trường hợp, cơn tim đập nhanh không đe
dọa tính mạng, nhưng rất nghiêm túc về vấn đề tim có thể xảy ra. Điều trị hội
chứng Wolff-Parkinson-White có thể ngừng hoặc ngăn chặn các cơn nhịp tim nhanh,
và phẫu thuật để đóng đường điện phụ thường có thể sửa các vấn đề nhịp tim.
Các triệu chứng
Triệu chứng của hội chứng Wolff-Parkinson-White là
nhịp tim nhanh.
Dấu hiệu và triệu chứng lâm sàng thường gặp bao gồm
Cảm giác tim đập nhanh, rung hoặc đánh trống ngực.
Chóng mặt.
Hoa mắt.
Bất tỉnh.
Dễ dàng mệt mỏi khi tập thể dục.
Lo lắng.
Các triệu chứng thường xuất hiện lần đầu tiên ở những
người tuổi thiếu niên hay độ tuổi 20. Cơn nhịp đập rất nhanh có thể bắt đầu đột
ngột và kéo dài trong vài giây hoặc vài giờ. Cơn thường xảy ra trong thời gian
tập thể dục.
Các triệu chứng trong nhiều trường hợp nghiêm trọng
Nếu một người với Wolff-Parkinson-White cũng có bệnh
tim khác, nhịp tim nhanh có thể dẫn đến các triệu chứng nghiêm trọng khác, bao
gồm:
Đau ngực.
Tức ngực.
Khó thở.
Đột tử.
Các triệu chứng ở trẻ em
Các triệu chứng ở trẻ sơ sinh với hội chứng
Wolff-Parkinson-White có thể bao gồm:
Khó thở.
Không khóc hoặc hoạt động.
Ăn kém.
Tim đập nhanh có thể nhìn thấy trên ngực.
Không có triệu chứng
Một người có thể có đường dẫn phụ trong tim nhưng không
trải nghiệm nhịp tim nhanh và không có triệu chứng. Tình trạng này được gọi là
Wolff-Parkinson-White kiểu mẫu, chỉ phát hiện tình cờ khi kiểm tra tim vì những
lý do khác.
Một số vấn đề có thể gây ra nhịp tim đập không đều
(loạn nhịp tim). Điều quan trọng là có được chẩn đoán nhanh chóng chính xác và
chăm sóc thích hợp. Khám bác sĩ nếu trải nghiệm bất kỳ triệu chứng liên quan đến
hội chứng Wolff-Parkinson-White. Nếu ngất xỉu, khó thở hoặc đau ngực kéo dài hơn
một vài phút, cần được chăm sóc cấp cứu.
Nguyên nhân
Các đường điện phụ của hội chứng
Wolff-Parkinson-White là có từ khi sinh. Một gen bất thường (gen đột biến) là
nguyên nhân của tỷ lệ nhỏ các trường hợp rối loạn. Nếu không, lý do tại sao con
đường phụ phát triển ít được biết.
Dẫn truyền điện bất thường
Tim được tạo thành từ bốn buồng - hai buồng trên (tâm
nhĩ) và hai ngăn dưới (tâm thất). Nhịp điệu của tim bình thường được điều khiển
bởi bộ phận tạo nhịp tim tự động - nút xoang - nằm ở tâm nhĩ phải. Nút xoang tạo
xung điện bắt đầu mỗi nhịp đập của tim.
Từ nút xoang, xung điện đi qua tâm nhĩ, gây ra co bóp
cơ tâm nhĩ và bơm máu vào các tâm thất. Các xung điện sau đó đến một nhóm các tế
bào gọi là nút nhĩ thất (AV node) - thường là con đường duy nhất cho tín hiệu đi
từ tâm nhĩ tới tâm thất.
Các tín hiệu điện nút AV chậm lại trước khi gửi nó đến
các tâm thất. Điều này cho phép các tâm thất nhận đầy máu hơi chậm trễ. Khi
xung điện đến, các cơ tâm thất co, khiến nó bơm máu tới phổi hoặc với phần còn
lại của cơ thể.
Trong hội chứng Wolff-Parkinson-White, một đường kết
nối điện phụ từ tâm nhĩ đến tâm thất. Điều này có nghĩa là tín hiệu điện có thể
bỏ qua nút AV. Khi sử dụng đường vòng xung điện qua tim, tâm thất được kích hoạt
quá sớm – vấn đề này được gọi là hội chứng tiền kích thích.
Tim đập nhanh
Việc thêm đường điện phụ trong tim không nhất thiết
gây ra nhịp tim nhanh. Tuy nhiên, tình trạng này có thể làm cho các quá trình
khác tăng nhịp tim, bao gồm:
Xung điện lặp lại. Các vấn đề với một nhịp tim nhanh
thường xảy ra ở hội chứng Wolff-Parkinson-White vì xung điện đi xuống một con đường
và lên một đường khác, tạo ra một vòng lặp tín hiệu. Tình trạng này được gọi là
nhịp tim nhanh vào lại nút AV, các xung đến tâm thất với tỷ lệ nhanh. Kết quả là
các tâm thất co bóp rất nhanh.
Xung điện vô tổ chức. Nếu xung điện tâm nhĩ phải không
bắt đầu đúng, xung điện có thể qua tâm nhĩ một cách vô tổ chức, gây co bóp
nhanh chóng. Tình trạng này được gọi là rung nhĩ. Những tín hiệu vô tổ chức này
cũng tăng tỷ lệ bơm của tâm thất ở một mức độ nhất định. Nếu có một đường điện
phụ thêm, như với hội chứng Wolff-Parkinson-White, tâm thất có thể co bóp nhanh
hơn. Các tâm thất không có thời gian để được đổ đầy máu và không đủ máu bơm cho
cơ thể. Điều này ít phổ biến nhưng tình trạng có thể đe dọa tính mạng.
Các biến chứng
Hội chứng Wolff-Parkinson-White không gây ra vấn đề
nghiêm trọng đối với nhiều người, nhưng biến chứng có thể xảy ra, và không phải
luôn luôn biết nguy cơ của sự nghiêm trọng liên quan đến tim. Nếu rối loạn này
không được chữa trị, và đặc biệt là nếu có vấn đề về tim khác, có thể trải nghiệm
những biến chứng sau đây:
Đột tử.
Tín hiệu điện hỗn loạn qua các tâm thất và tâm thất đập
rung nhanh (rung thất).
Huyết áp thấp (hạ huyết áp).
Tim không có khả năng bơm đủ máu (suy tim).
Thường xuyên ngất.
Các xét nghiệm và chẩn đoán
Bác sĩ có thể thực hiện chẩn đoán hội chứng
Wolff-Parkinson-White dựa trên các câu trả lời cho các câu hỏi về triệu chứng,
khám và kiểm tra tim.
Điện tâm đồ (ECG). ECG hoặc EKG - sử dụng bộ cảm biến
nhỏ (điện cực) gắn vào ngực và cánh tay để ghi lại các tín hiệu điện khi chúng đi
qua tim. Bác sĩ có thể tìm kiếm các mẫu trong những tín hiệu đó cho thấy sự hiện
diện của một đường điện phụ ở tim. Con đường này thường có thể được phát hiện
ngay cả khi hiện không trải nghiệm nhịp tim nhanh. Bác sĩ cũng có thể yêu cầu sử
dụng các thiết bị điện tâm đồ di động tại nhà để cung cấp thêm thông tin về nhịp
tim. Các thiết bị này bao gồm:
Holter. Thiết bị điện tâm đồ di động được mang trong
túi hoặc đeo trên vai hoặc đai đeo. Nó ghi lại hoạt động của tim toàn bộ thời
gian 24-giờ. Bác sĩ có thể sẽ yêu cầu giữ một cuốn nhật ký trong cùng 24 giờ. Mô
tả bất kỳ triệu chứng có trải nghiệm và ghi lại thời gian chúng xảy ra.
Ghi sự kiện. Thiết bị điện tâm đồ di động được thiết
kế để theo dõi hoạt động tim trong một vài tuần đến vài tháng. kích hoạt nó chỉ
khi có những triệu chứng nhịp tim nhanh. Khi cảm thấy các triệu chứng, nhấn nút,
và điện tâm đồ trước đó vài phút và sau vài phút được ghi lại. Điều này cho phép
bác sĩ xác định nhịp tim tại thời điểm các triệu chứng.
Thử nghiệm điện sinh lý. Bác sĩ có thể khuyên nên tiến
hành đánh giá điện sinh lý để xác định chẩn đoán hoặc để xác định vị trí của
con đường phụ. Trong thử nghiệm này, ống thông có gắn các điện cực được luồn
qua mạch máu đến các điểm khác nhau trong trái tim. Khi đặt đúng chỗ, các điện
cực có thể xác định chính xác bản đồ dẫn của các xung điện trong mỗi nhịp và xác
định một con đường điện phụ.
Phương pháp điều trị và thuốc
Mục tiêu điều trị cho hội chứng
Wolff-Parkinson-White là để làm chậm nhịp tim nhanh khi nó xảy ra và ngăn chặn
các cơn trong tương lai.
Cắt cơn nhịp tim nhanh
Có thể tự cảm nhận nhịp tim nhanh, và có thể làm chậm
nhịp tim bằng cách sử dụng động tác vật lý đơn giản. Tuy nhiên, có thể cần uống
thuốc hay điều trị y tế khác để làm chậm nhịp tim. Cách để làm chậm nhịp tim
bao gồm:
Nghiệm pháp Vagal. Bác sĩ sẽ chỉ định thực hiện một
hành động, được gọi là nghiệm pháp vagal trong cơn nhịp tim nhanh. Vagal ảnh hưởng
đến dây thần kinh phế vị, giúp điều hòa nhịp tim. Nghiệm pháp bao gồm ho, gặp
người xuống với tự nén động ruột, và chườm lạnh mặt.
Thuốc. Nếu nghiệm pháp vagal không ngừng nhịp tim
nhanh, có thể cần tiêm thuốc chống nhịp nhanh như adenosine, để phục hồi nhịp
tim bình thường. Tiêm thuốc này được sử dụng tại bệnh viện. Bác sĩ cũng có thể
chỉ định thuốc viên như flecainide (Tambocor) hoặc propafenone (Rythmol), nếu có
tim đập nhanh mà không kết quả với nghiệm pháp vagal.
Sốc điện. Cú sốc điện được gửi đến tim thông qua bản
cực trên ngực. Ảnh hưởng đến các xung điện trong tim và khôi phục lại nhịp điệu
bình thường. Nó thường được sử dụng khi nghiệm pháp Vagal, thuốc không có hiệu
quả.
Phòng ngừa cơn nhịp tim nhanh
Với các phương pháp điều trị sau đây, có thể đúng hoặc
quản lý các vấn đề liên quan đến hội chứng Wolff-Parkinson-White trong phần lớn
các trường hợp.
Cắt bỏ tín hiệu điện tim (RF). Quá trình này là điều
trị phổ biến nhất cho hội chứng Wolff-Parkinson-White. Trong tiến trình này, ống
thông được luồn qua các mạch máu đến tim. Các điện cực được làm nóng để cắt bỏ đường
điện phụ và ngăn không cho nó gửi tín hiệu điện. Thủ tục này có hiệu quả cao, và
các biến chứng - có thể bao gồm các tổn thương tim hoặc nhiễm trùng là không phổ
biến.
Thuốc. Thuốc chống loạn nhịp có thể ngăn chặn nhịp
tim nhanh khi dùng thường xuyên. Thuốc thường được chỉ định cho những người không
thể cắt bỏ tín hiệu bằng RF vì lý do nào đó hoặc không muốn làm thủ tục này.
Phẫu thuật. Tỉ lệ thành công khi phẫu thuật cắt bỏ của
con đường phụ bằng cách sử dụng phẫu thuật tim mở gần như 100 phần trăm. Tuy
nhiên, do ống thông cắt bỏ với tần số vô tuyến là hiệu quả và ít xâm lấn, phẫu
thuật cho hội chứng Wolff-Parkinson-White bây giờ là hiếm. Nó thường dành cho
những người đang có phẫu thuật tim cho các lý do khác.
Nếu không có triệu chứng
Nếu Wolff-Parkinson-White, nhưng không có bất kỳ triệu
chứng, có thể không cần điều trị. Ở một số người không có triệu chứng, con đường
phụ có thể biến mất một cách tự nhiên theo thời gian.
Bác sĩ có thể đánh giá các nguy cơ cơn nhịp tim
nhanh, dựa trên những phát hiện từ điện tâm đồ hoặc kiểm tra điện sinh lý. Nếu
xác định có thể có nguy cơ, bác sĩ có thể đề nghị cắt bỏ bằng ống thông với tần
số vô tuyến.
Phong cách sống và biện pháp khắc phục
Nếu có kế hoạch thực hiện để đối phó với cơn nhịp
tim nhanh, có thể cảm thấy mất bình tĩnh và kiểm soát khi xảy ra. Nói chuyện với
bác sĩ về:
Khi nào và làm thế nào để sử dụng nghiệm pháp vagal
?.
Khi nào cần gọi bác sĩ ?.
Khi tìm kiếm sự chăm sóc khẩn cấp ?.
Cũng có thể tránh những chất có thể gây lên cơn nhịp
tim đập nhanh, bao gồm:
Caffeine.
Thuốc lá.
Rượu.
Pseudoephedrine - thuốc thông mũi.